Sau lưng Ba là bình yên
_______
Ngay bây giờ
Con lại thèm được quay về như lúc xưa
Ôm lưng ba dọc cánh rừng cao su những chiều hanh hanh gió,
Nhặt từng cành que cong cong để ba gom thành bó
“Cha con mình chở củi về cho mẹ nấu cơm…”
Từ bàn tay ba lấm lem
Con được nâng trên vai mỗi chiều giữa đồng thênh thang cỏ
Con lanh lảnh cười,
cánh diều no gió,
cuộn ước mơ con bay xa…
Bay xa…
Quên mất một thời
mỗi bước chân đi đã có ba kề cạnh
Một thời cứ vùng vằng mỗi lần ba trách mắng,
ngỡ những lằn roi ba là ghét bỏ, cộc cằn
Quên mất một thời ba vẽ cùng con khoảng trời xanh…
Đường con về, mỗi ngày một chênh vênh
Mải miết tìm một điều hư vô
Có bàn tay nào đủ ấm,
vỗ về con…
độ lượng, giống ba không?
Khoảng trời ấu thơ dù vẫn rất mênh mông
Cũng chẳng còn chỗ cho con, tuổi cũng lớn dần
Thời gian cũng đè nặng lên bờ vai ba mỏi
Cánh diều con đành xếp lại ngoan hiền…
Gió vẫn mỗi chiều ghé qua đồng thênh thang cỏ, hồn nhiên.
Đâu biết đứa con nhỏ ngày xưa trên lưng ba
Giờ đã đi quá xa thời niên thiếu
Có những buổi chiều hanh gió,
nhớ nhà…
Thèm được vùi mặt mình vào ngực ba, và than thở
Để được ba hiền từ xoa lên tóc…
“Con của ba, cứ mềm yếu, rồi cứ vững vàng”…
thấy lòng, trở về như còn nhỏ…
khoai