TẾT LÀ ĐOÀN VIÊN…
“Đường về Nhà là vào tim ta, dẫu nắng mưa gần xa, thất bại, vang danh nhà vẫn luôn chờ ta” – Những câu hát trong bài “Đi về Nhà” của Đen Vâu cứ chạy trong đầu mỗi buổi chiều ngồi ban công phòng kí túc xá trong những ngày dịch bệnh tại Thành phố Hồ Chí Minh. Nhớ nhà, bồi hồi và mong chờ là những cảm xúc trong đợt dịch này không chỉ của riêng tôi mà còn của rất nhiều người con xa nhà.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông ở Bình Dương. Ông bà, ba mẹ đều là những người nông dân, chất phác, cuộc sống quanh năm êm đềm bên con sông Đồng Nai đầy ắp phù sa. Năm 18 tuổi, tôi rời quê, lên Thành Phố Hồ Chí Minh học tập và làm việc, sinh sống ở đây, tính đến giờ cũng ngón nghén hơn 10 năm. Hơn 10 năm, vật lộn với nơi này, nỗi nhớ nhà nhiều lúc cuộn trào trong từng nếp nghĩ, đặc biệt hơn trong mùa dịch này, thèm cái ôm của Mẹ, cái xoa đầu của Ba, đồ ăn của Nội là thứ mà những người con xa quê luôn mong chờ.
Thành phố Hồ Chí Minh thường ngày với hình ảnh nhộn nhịp, những con phố sầm uất, dòng người vội vã kéo nhau ở góc phố, nhâm nhi tách bạc xỉu kể nhau nghe những chuyện rất đời. Ấy vậy mà, Covid tới, nơi này ngập tràn trong những câu chuyện buồn với con số tăng lên theo từng ngày, những con phố vắng tênh, ảm đạm, những con đường không bóng người qua lại. Nơi này, không còn tiếng cười nói nhộn nhịp, những chiều kẹt xe với tiếng còi inh ỏi lúc tan tầm, mà thay vào đó là tiếng xe cấp cứu hối hả, tiếng loa phát thanh vang góc trời “Đề nghị bà con thực hiện đúng 5k, hạn chế ra khỏi nhà…” hay tiếng thở dài ngao ngán chờ hết cách ly, đau lòng hơn là những tiếng khóc mất người thân vang vọng đâu đó… Hồi trước, lâu lâu tôi hay mệt mỏi với nơi này vì nó không bao giờ yên tĩnh, bây giờ, yên tĩnh đến mức ngộp thở quá rồi. Một tháng, hai tháng rồi sáu tháng, có lẽ, trong thời điểm dịch Covid19 này, giúp chúng ta sống chậm lại và mong mỏi nhất là về nhà sau những ngày xa cách.
Ngày trước, mỗi lần nghỉ phép, tôi ít về nhà, phần lớn là xách xe và đi du lịch, đôi lúc tôi tự hào vì điều đó, bỏ quên cái quê nhỏ có ba mẹ ở nhà đợi tôi. Tôi còn nhớ tết năm đầu tôi đi làm, mẹ nói “sinh viên đi nhiều rồi, tết năm nay ở nhà chơi ăn tết lâu lâu”, mẹ chưa bao giờ cấm cản tôi bất cứ việc gì nhưng trong giọng nói ấy tôi biết mẹ cần tôi về.
Hơn nửa năm qua, Thành phố quằn mình trong dịch bệnh, bản thân tôi cũng kẹt lại, kẹt lại với cảm xúc, kẹt lại với sự nhớ mong nhà đình, có lẽ đây là lần đầu xa nhà lâu đến thế. Gặp Ba má, ông bà chỉ qua cuộc gọi, video cho đỡ nhớ mong. Lúc này, bản thân nhận ra giây phút này, khi mà Thành phố cùng các tỉnh thành thực hiện giãn cách theo chỉ thị 16, thì ngay cả những người gần gũi nhất, như ba mẹ, anh chị em, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi điện thăm hỏi, an ủi nhau, mà không thể đến bên nhau, dành cho những cái ôm. Điều đó, chúng ta nhanh chóng nhận ra rằng, bản thân được an ủi phần nào, vì những cuộc điện thoại như vậy cũng chính là đường về nhà. Về với những yêu thương ăm ắp đầy mà dù xa cách bao nhiêu, người thân vẫn luôn dành cho tôi, đón đợi tôi về.
Ai nói nghỉ Tết là chán, Tết nhạt. Nhưng với bản thân tôi, Tết là sum vầy và yêu thương. Về nhà thì thấy ba mẹ cố gắng cho một cái tết ấm êm. Ba tôi giỏi dữ lắm, cái gì ba cũng làm được, ba trồng cái gì cũng say trái, trĩu cây. Tết về phụ ba chăm mấy cây mai để giao cho khách, chăm mấy trái bưởi phụ mẹ biếu người thân. Năm nay Covid chỉ mong ai cũng có cái tết đầm ấm bên gia đình và người thân.
Tết, là ấm áp, là niềm vui, là nụ cười của ba mẹ, ông bà. Khi tôi thấy nụ cười của người thân, tôi càng có thêm động lực để cố gắng từng ngày từng giờ, bởi tối biết ước mơ đó vun đắp sự cố gắng của bản thân mà từ tình yêu của gia đình. Ước mơ không phải là điều gì đó quá lớn lao, mà đơn giản là người thân tôi sống khỏe, sống hạnh phúc. Điều tôi mong muốn nhất mỗi lần về nhà sum họp bên gia đình.
Con người có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về. Chốn đó là nhà. Là nơi tôi sinh ra. Là nơi có ông bà, có cha mẹ, có những người thân yêu ruột thịt, có bà con chòm xóm. Là nơi tôi có thể trú ẩn bình yên.
Đi về đón tết là về với những gì an ủi, nương tựa nhất. Như đứa con luôn tìm về bên mẹ. Bởi vì tình yêu của người mẹ là tuyệt vời nhất trên thế gian này, không tính toán so bì, chỉ có vô tư thuần khiết.
vật lộn miếng cơm manh áo, hay mê lầm lạc lối thì vẫn mãi chỉ là đứa trẻ trong vòng tay ôm của mẹ. Có lẽ “Nếu bạn không cảm thấy bình yên khi nhớ về thời thơ ấu, thì chẳng còn ngày tháng nào nữa trong cuộc đời bạn có thể cảm thấy bình yên”. Chúng ta về ăn tết là để gặp miền bình yên ấy, để tìm lại cân bằng trong thân tâm để tiếp tục hành trình cuộc đời.
Chúng ta đã đi muôn nơi tìm kiếm ý nghĩa đời tôi, tìm kiếm sự sinh tồn, với mong muốn định danh tôi trong một căn cước cá nhân với những bản sắc và giá trị cá nhân. Nhưng nếu một ngày kia gặp khổ đau, thất bại, hiểm nguy, thì hãy nhớ, Tết là để về nhà, sum vầy, để được yêu thương, vì sau lưng là quê nhà, là nơi tôi sinh ra, nơi cuối cùng cho tôi nương náu, là nơi có ba má, có làng quê.
Vì đó là nhà, là tình thân là chốn bình yên mà mỗi cơn bão đều dừng sau cánh cửa, là nơi những đứa con sống thật là mình, được chở che, thứ tha, được lắng nghe và bảo vệ, đó là điều bình dị chờ đón những đứa con trở về. Hành trình đi làm người trưởng thành là hành trình đầy ấp ủ của mọi người, trong hành trình ấy luôn có những người thân yêu. Có thể chúng ta sẽ không giàu có nhưng hạnh phúc dưới mái nhà này luôn đủ đầy.
Người yêu có thể chia tay, bạn thân có thể rời bỏ, tri kỉ trên đời vốn khó kiếm. Đến cuối cùng ngoài chính mình thì chỉ có gia đình không bao giờ rời bỏ ta cả. Chúng ta có rất nhiều nơi để đi, có rất nhiều người để gặp nhưng chỉ có một nơi để quay về, để yêu thương và san sẻ nơi ấy gọi là Nhà.
Tết là để về nhà.
Và hãy luôn nhớ sau lưng là Nhà./.
“Mẹ dặn Tết này về không cần sắm sửa nhiều đâu
Chỉ ước tụi con ở nhà được lâu lâu một chút…
Ba bảo mấy ngày này còn tưởng tôi ngược về thời trẻ nít,
Gần sáu mươi tuổi đời, háo hức – ngóng chân con…
Cuộc đời, chỉ để lớn khôn
Vùng vẫy dọc ngang rồi mới hiểu được, nhà là để ấm
Covid mùa qua, Đi một quãng đường dài lắm
Mới nhận ra nơi tôi mãi thuộc về…
Chuyện mẹ kể lúc nào cũng xóm nhỏ, đường quê,
Mấy cái cây ba trồng sau nhà đến ngày sai quả,
Muốn để dành cho tụi con mà đợi hoài chẳng đứa nào về cả,
Chờ con sắp xếp được thời gian thì quả cũng trái mùa…
Chuyện của con thì, cứ tranh thủ qua loa
Sợ ba nghe ra giọng con vừa khỏi ốm,
Sợ mẹ lo chốn thị thành xô bồ, bừa bộn,
Sợ ba biết có lần mãi vui nên hứa về thăm rồi cứ để mẹ chờ…
Chớp mắt cũng một năm. Tết lại ghé hiên nhà
Nôn nao trong từng dặn dò của mẹ,
Nghe được cả bước chân ba rất trẻ,
Đón Tết về trên những tiếng cười con…
Nhà là để về gối lên giấc mơ quen
Rũ lớp áo trưởng thành, khoác lại ngày thơ dại
Quên thế giới rộng dài làm chân con thấy mỏi,
Lòng ngả thanh bình lên từng mảnh sân rêu…”
Đi cùng Ka
khoai